Y thủ che thiên - Chương 6

  • + Vận tốc và thời gian

    - MR1: Một người đi xe máy lúc 7 giờ, từ A đến B với vận tốc 129km. Hỏi anh ta đến B lúc mấy giờ? - MR2: Anh ta đến B ít nhất 1 tuần sau. - ...
  • + Sài gòn vẫn đợi tôi về

    Xa Sài Gòn, tôi nhớ da diết, tôi vẫn sẽ trở lại, sẽ trở lại một ngày gần nhất thôi, về với Sài Gòn tôi sẽ làm những điều tôi đã ...
  • + Ðổi bò gầy lấy bò béo..

    Các bạn đang doc truyen online hay nhất tại chuyên mục:  truyen cuoi vui nhon   Làng Yên Lược có một cái văn chỉ lộ thiên thờ Khổng Tử. T...
  • + Y thủ che thiên - Chương 4

    Mộ Chỉ Ly nghỉ ngơi một đêm,sau khi mở mắt ra xác định mình không có trở lại hiện đại, cũng chỉ lạnh nhạtrời giường. Nhìn vết thương t...
  • + Y thủ che thiên - Chương 14

    Mộ Chỉ Ly cũng không có nghỉ ngơi bao lâu lại chuẩn bịbắt đầu tu luyện, bởi vì nàng rất rõ thời gian dành cho nàng không nhiều lắm,nàng m...
  • + Xin đời cho ta có đôi

    Ai cũng bảo Vũ đần khi yêu Linh. Vì Vũ đẹp trai, giỏi giang, lại con nhà tử tế vậy mà lại đi yêu một người phụ nữ đã có 2 con với chồng trư...
  • + Y thủ che thiên - Chương 13

    Đắc tội với Mộ Chỉ Ly nàng thì cần phải trả giá bằngmáu. Mọi người tươi cười cũng không có bao nhiêu lâu: "Ainha, như thế nào ngứa ...
  • + Hai nửa cuộc đời

    Tôi nhận được cuộc gọi báo tử của Vũ lúc đang gật gù nghe thầy triết học giảng về phần kinh tế tiền tệ. Lần này là từ số máy của mẹ Vũ, nê...
  • + Y thủ che thiên - Chương 6

      Đọc truyện : " Y thủ che thiên - Chương 6 " Mộ Chỉ Ly lúc trở về thuận tiện đi đến chỗ thợ rèn, từngoài cửa đã nghe thấy ...
  • + Dư âm tháng mười hai

    Sáng ra, tâm trạng bồi hồi vì thời tiết chuyển mùa sang đông, thấy hồ hởi khi Sài Gòn đang khoác lên mình chiếc áo ấm sặc sỡ màu. Ung du...
Đăng lúc 19:25 bởi Unknown
 Đọc truyện : " Y thủ che thiên - Chương 6 "

Mộ Chỉ Ly lúc trở về thuận tiện đi đến chỗ thợ rèn, từngoài cửa đã nghe thấy bên trong truyền ra từng trận tiếng búa nện trên sắt. Đivào trong nháy mắt liền cảm giác được độ ấm tăng lên không ít.
Vị cô nương này, ngươi muốn mua cái gì sao? Người nóichuyện là một vị đại thúc chừng bốn mươi lăm tuổi, trên thân trần trụi, lộ ra cơbắp rắn chắc, đầu đầy mồ hôi nóng, hiển nhiên vừa rồi người gõ búa là hắn.

Đại thúc, tôi muốn nhờ thúc giúp tôi làm một bộ ngân châm. Lúc này trên mặt Mộ Chỉ Ly đã che khăn, nàng biết thanh danh của bản thân mình ở La Thiên thành, nàng trèo tường đi ra, đương nhiên không thể giương cờ giống trống.

Không biết là bộ dáng ngân châm gì? Đối với yêu cầu của Mộ Chỉ Ly, nhưng đại thúc kia thật ra cũng không có lộ ra thần sắc kinh ngạc gì, dù sao hiện tại muốn tạo ra một cái như thế cũng có thể.
Ta cần một bộ ngân châm, dài ngắn không giống nhau,phân biệt là... Mộ Chỉ Ly đem ngân châm nàng dùng trước kia độ dài lớn nhỏ miêutả tỉ mỉ, từng cái từng cái nhất nhất nói ra.

Nghe xong miêu tả của Mộ Chỉ Ly, trên mặt đại thúc kia cũng là lộ ra một chút kinh ngạc: Ngân châm này là lần đầu tiên nghe nói, không biết cô nương có thể nói cho ta biết nó dùng để làm gì?
Description:
Mộ Chỉ Ly thấy vị đại thúc này vẻ mặt phúc hậu, tronglòng cũng rất có hảo cảm, lập tức cũng không giấu diếm: Ngân châm này dùng đểchữa bệnh?

Chẳng lẽ cô nương là dược sư? Đại thúc thần sắc lập tức trở nên cung kính rất nhiều, thắt lưng nguyên bản thẳng cũng thoáng cong vài phần.

Mộ Chỉ Ly không nghĩ tới thái độ của đại thúc thế lại có biến hóa lớn như vậy, bất quá như vậy cũng là không sai Ta cũng bất quá biết được da lông mà thôi, không coi là dược sư.

Thấy Mộ Chỉ Ly đã khẳng định cách nghĩ của mình, đại thúc lại cung kính thêm vài phần, nhưng mà nhìn quần áo trên người nàng có chút quái dị, chợt lắc lắc đầu, có lẽ đây là sở thích của người ta cũng không chừng,thân phận dược sư tôn quý mọi người đều biết, một tiểu cô nương còn trẻ tuổi như vậy có thể trở thành dược sư, tất nhiên nhất định có bối cảnh.

Cô nương, ngân châm này ngày mai cô tới lấy được không?Ta cần chuẩn bị một ít nguyên liệu.
Tốt, vậy thì ngày mai ta tới lấy, đại thúc, nếu như cóthể, có thể giúp ta làm thêm mấy bộ nhé, ta đều cần dùng.

Được rồi.
Sau khi làm xong chuyện này, Mộ Chỉ Ly mới về tới Mộphủ, không người tới tiểu viện này thủy chung không người nào biết nàng từng đira ngoài.

Hôm sau, Mộ Chỉ Ly tới chỗ thợ rèn lấy ngân châm, vô luận là chất lượng hay là phương diện khéo léo đều là nhất đẳng, cùng ngân châm nàng trước kia sử dụng cũng không khác biệt gì. Trong lòng cũng thầm than, vị thợ rèn này tay nghề quả nhiên không phải bàn, chính mình miêu tả đơn giản như vậy, hắn có thể đủ làm được đến trình độ như vậy.

Có ngân châm trong tay, Mộ Chỉ Ly liền giống như kiếm sĩ có kiếm, trong lòng phi thường yên tâm. Sau khi ở trên đường mua cơm xong rất nhanh về tới trong viện của mình, hiện tại nàng có thể nhìn xem mặt mình cùng đan điền đến tột cùng có vấn đề gì.

Ngồi ở trước gương, Mộ Chỉ Ly đánh giá ám văn trên mặt của mình Đây không phải là bớt. Người khác nhìn đến có lẽ đều cho rằng đó là bớt, nhưng mà làm một thầy thuốc nàng đối với điểm này vẫn là có thể phân biệt được, lúc trước bởi vì có chút kháng cự, cho nên vẫn không có nhìn kỹ, hiện tại vừa thấy liền phát hiện ra có vấn đề. 

Từ trong bao châm lấy ra một cây ngân châm, đâm xuống ám văn trên mặt của mình, nhưng mà ngay sau đó Mộ Chỉ Ly cũng là ngây ngẩn cả người, bởi vì một cây ngân châm dài năm tấc kia, giờ phút này đã hoàn toàn biến thành màu đen.

Ta trúng độc sao? Đây là lúc nào thì trúng độc? Mộ Chỉ Ly chỉ cảm thấy trên khối thân thể này cất giấu nhiều bí mật, một người tuổi còn trẻ như vậy, một cô gái tay trói gà không chặt thế nhưng còn bị người ta hạ độc,đây hết thảy hết thảy là vì sao, nàng tựa hồ cảm giác bản thân như lạc vào trong lốc xoáy.

Ngay lúc Mộ Chỉ Ly ngây người, một giọt máu đen theo ngân châm rơi xuống chiếc nhẫn trên tay nàng, chiếc nhẫn giản dị tỏa ra ánh sáng chói mắt, Mộ Chỉ Ly nhìn ánh hào quang từ chiếc nhẫn trên tay, trong mắt lóe ra ánh mắt khó hiểu.

Quả nhiên không ngoài nàng dự đoán, chiếc nhẫn này cũng không phải vật phàm, nhưng mà vì sao lại đột nhiên sáng lên?

Ngay lúc Mộ Chỉ Ly đang ngây người, một câu nói dễ nghe êm tai lại có vẻ phi thường bất nhã truyền vào trong tai nàng: Nhiều năm như vậy, cũng có người đạt được sự chấp nhận của Thiên Sát Cổ giới, bà đây ở trong này đã buồn bực tám trăm năm rồi.

Thiên Sát Cổ giới? Tám trăm năm? Mộ Chỉ Ly đầu tiên bắt được hai từ ngữ trọng yếu nhất này.
Tiểu nha đầu, vận khí của ngươi thật may mắn, thế nhưngcó thể đạt được sự thừa nhận của Thiên Sát Cổ giới, nhưng mà… giọng liền thayđổi, nói: Chậc chậc, bộ dạng đúng là quá xấu một chút.
Nghe vậy, lông mày của Mộ Chỉ Ly dựng thẳng lên: Nóiuyển chuyển chút không được sao? Ngươi là người nào? Thiên Sát Cổ giới là cái gì?

Ha ha giọng nữ phá lên cười, hơi trêu đùa nói: Ta không phải người.
Chẳng lẽ ngươi là quỷ? Mộ Chỉ Ly chỉ cảm thấy sau lưngmình ứa ra gió lạnh, lá gan nàng rất lớn, nhưng mà quỷ thật đúng là không thểchống được.

Ai nói ta là quỷ, ta là thiên sinh lệ chất, thần thú thực lực siêu cường—— Thiên Huyền Cổ Long. Tên là Thiên nhi. Trong lời nói của Thiên nhi tràn đầy đắc ý.

Nghe thấy Thiên nhi nói như vậy, Mộ Chỉ Ly cũng không sợ nữa, nhưng lại có một xú mỹ long thật đúng là kỳ lạ. Nàng từ trong trí nhớ của thân thể này biết được ở Thiên Huyền Đại Lục này, cũng có rất nhiều yêu thú, mà phía trên yêu thú là thần thú, thần thú có thể nói ra tiếng người, tu luyện đến một trình độ nhất định lại có thể biến hóa hình người, mà Thiên nhi hiển nhiên là loại thần thú này.
Bất quá nàng cũng biết ở trên đời này thần thú rất thưathớt, bản thân mình có vận khí tốt như vậy, vừa tới liền gặp được một con thầnthú. Vậy ngươi vì sao lại ở này trong chiếc nhẫn này?

Nghe vậy, Thiên nhi từ từ thở dài: Hơn một ngàn năm trước, ta và ngươi giống nhau, trong một lần kỳ ngộ gặp được Thiên Sát Cổ giới này, Thiên Sát Cổ giới là một vật linh bảo, về phần nó đạt tới dạng cấp bậc gìta cũng không biết, nhưng mà tất nhiên là rất cao. Bởi vì có nó, ta tu luyện một đường ít gặp cản trở, nhưng mà trong một lần quyết đấu, thân thể bị hủy, mà yêu linh còn lại cảu ta phải trốn vào trong này.

Trải qua nhiều năm tu dưỡng, yêu linh của ta cũng khôi phục không ít, nhưng mà tám trăm năm đến nay không còn người được sự chấp nhận của Thiên Sát Cổ giới, ta cũng bị nhốt ở trong này tám trăm năm.

Mộ Chỉ Ly mặt ngoài bình tĩnh như trước, nhưng mà trong lòng lại rung động đến cực điểm. Bị nhốt tám trăm năm, tu luyện năm trăm năm,không ngờ Thiên nhi thần thú như thế này mà đã sống hơn một ngàn ba trăm năm a?

Vậy Thiên Sát Cổ giới này rốt cuộc có chỗ lợi gì?
Thiên nhi lắc đầu: Ta chỉ biết sử dụng một bộ phận củaThiên Sát Cổ giới, mục đích dùng cho việc  gì ta cũng không rõ, cái này còn cầnngươi tự đi tìm hiểu.
Vậy ngươi hiện tại phải rời khỏisao?

Thiên nhi lại lắc đầu, bĩu môi, một đôi mắt to quay tròn lưu chuyển, hiển nhiên đang tính toán điều gì đó: Tình huống của ngươi hiện tại ta cũng hiểu biết, tin tưởng ngươi cũng không tình nguyện tiếp tục như vậy,không bằng chúng ta giúp đỡ cho nhau như thế nào?
Mộ Chỉ Ly không có trực tiếp trả lời, mà lại hỏi: Nhưthế nào gọi là giúp đỡ cho nhau?
Xem thêm truyện tại đây :

GAME MOBILE OFFLINE LIÊN QUAN

CHUYÊN MỤC GAME MOBILE OFFLINE

TRANG CHỦ


GAME MOBILE OFFLINE


TIN TỨC