-
Nói khoác gặp nhau..
Có một anh đi làm ăn xa, lâu ngày về làng, bà con đến thăm, hỏi anh ta đi xa thế hẳn biết nhiều chuyện lạ. Xin kể cho nghe. Anh nọ...
-
Tự tay giết nó
Binh nhì Ivan gọi điện về nhà cho mẹ, giọng uất ức: - Mẹ mua ngay cho con một con lợn! - Được rồi, mẹ sẽ mua. - Mẹ đặt tên c...
-
Mặt gì
Hai gã say đang trò chuyện trên đường về nhà: - Đẹp thật, nhìn trăng kìa! - Sai bét ! Đó là mặt trời ! - Họ cãi nhau cho đến khi g...
-
Số khổ
Các bạn có thể đọc truyện trực tuyến mới nhất hãy tại: truyện cười vova full Lấy nhau được ít lâu, nàng mới biết thực ra chồng mình chẳng ...
-
Kinh nghiệm tán gái
Tuyển tập trang truyện ngắn cười mới nhất ngày nay. Tổng hợp những truyện ngắn vui mang lại cho người đọc những phút giây giải trí thật tu...
-
Chuyến bay của bệnh nhân tâm thần
Khi bệnh viện tâm thần bốc cháy, chính phủ huy động máy bay trực thăng đến đưa các bệnh nhân đến nơi an toàn. Trong chuyến bay, những ngườ...
-
Y thủ che thiên - Chương 10
Mộ Chỉ Ly nhìn hà bao tinh xảo trên tay, bộ dạng khôngthể tin nói: Ngươi bảo ta đem đống đồ này đều cất vào trong cái túi nhỏ nàysao? Đùa...
-
Ðổi bò gầy lấy bò béo..
Các bạn đang doc truyen online hay nhất tại chuyên mục: truyen cuoi vui nhon Làng Yên Lược có một cái văn chỉ lộ thiên thờ Khổng Tử. T...
-
Em tự đánh rơi hạnh phúc
Lần thứ hai em nếm trải nỗi đau khi mất đi người mình yêu thương. Nhưng có lẽ lần này em cần nhiều thời gian hơn nữa để quên anh. Vì tất c...
-
Rất lạnh
Người da trắng đến khai hoá văn minh cho người da đỏ. Mùa đông đến, người da đỏ hỏi: - Mùa đông năm nay liệu có lạnh không? - Thì các anh...
Đăng lúc 00:39 bởi Unknown
Chương 1: Là Định Mệnh hay là trò đùa
của Số Phận
Đêm….Bên ánh đèn mờ ảo, một đứa con gái đang
nằm ngủ. Và dường như trong giấc mộng của nó, cái quá khứ đau đớn trước kia lại
hiện về trong giấc ngủ. Rồi bỗng nhiên nó khóc trong vô thức, những giọt nước rơi
xuống ướt đẫm cả gối. Nó không biết rốt cuộc cái quá khứ ấy là gì nhưng nó đã
khiến cho trái tim của một đứa con gái chỉ mới 18 tuổi trở nên chai sạn.
Sáng hôm sau, khi mặt trời lên cao, những
tia nắng chói chang rọi vào căn phòng, tiếng chim hót líu lo chợt làm nó tỉnh
giấc. Nó cứ ngơ ngơ ngác ngác như người trên trời xuống, luống cuống mặc vội bộ
đồng phục và xắp cặp lên vai nhưng nó chợt tỉnh và nhận ra rằng: “À, hôm nay nó
đã bắt đầu nghỉ hè “. Tiếng của bà Hoa - mẹ nó đã khiến nó giật mình và thoát
khỏi những suy nghĩ còn dang dở trong đầu nó :
-
Anh
Đào…..làm gì mà ngủ đến giờ này vẫn chưa chịu dậy vậy hả ? Có xuống phụ mẹ đi
chợ không thì bảo ?
-
Dạ
con xuống liền ! – Nó nhanh nhẩu đáp
Thế là nó vội vàng chạy xuống và một tiếng “
Rầm “ vang lên…….Nó nằm chẹp bẹp dưới đất, giáng cho mặt đất 1 nụ hôn, mặt nó
không thể méo hơn nữa. Mẹ nó thấy thế liền đỡ nó dậy và bảo :
-
Con
gái con lứa đi đứng cho cẩn thận, sao mà hậu đậu thế không biết !
-
Hihi,
chỉ là sơ ý thôi mà, mẹ làm gì la làng dữ vậy – Nó cười trừ đáp.
-
Haizz,
thôi được rồi, cầm cái giỏ rồi mua những thứ mẹ ghi trong giấy đi.
Nói rồi mẹ nó cầm cái giỏ và đưa thẳng vào mặt
nó, không quên dặn dò: “ Đừng có để đầu óc trên mây rồi lại mua nhầm đồ nghe rõ
chưa “.
Nó xị mặt bước đi vừa đi vừa nguyền rủa: “ Đúng
là quỷ bà bà mà! “
Vừa đi ra đến chợ, Anh Đào đã gặp Linh Nhi -
người mà nó không muốn gặp mặt tẹo nào. Linh Nhi cười mỉa mai bảo :
-
Anh
Đào nè, tớ nghe đồn cậu đã chia tay với Thiên Bảo rồi hả ? Tội quá đi, tớ cứ tưởng
là Thiên Bảo yêu cậu lắm chớ ai dè haizz. Chuyện này tớ đã biết từ lâu rồi, một
đứa con gái tầm thường, ăn mặc quê mùa như cậu làm sao xứng với Thiên Bảo được,
chia tay là phải rồi. À sẵn tiện nói luôn, Thiên Bảo giờ đang là bạn trai tớ đó,
ít ra thì tớ còn ăn mặc có phong cách, còn nhìn lại cậu đi, vừa quê mùa, vừa xấu
xí, ai mà ưa cho được !
Nó mím chặt môi, gắng không để cho những giọt nước mắt rơi xuống.
Những lời mà Linh Nhi nói như hàng ngàn mũi dao đâm vào trái tim nhỏ bé của nó.
Tim nó dần bị rỉ máu. Nó biết, nó thừa biết rất rõ là nó không hợp với Thiên Bảo.
Và cũng chính nó là người tỏ tình với Thiên Bảo trước. Nó ráng gắng gượng để
không phải gục ngã rồi nói nhỏ một câu: “ Xin lỗi, tôi có việc bận, tôi đi trước
“.
Và rồi nó chạy đi,
chạy rất nhanh, nhanh đến nỗi nó không hề biết việc gì đang diễn ra trước mắt
nó, không hề biết nó đang chạy đến nơi nào…
Một tuần trước:
-
Anh xin lỗi nhưng chúng mình chia tay đi, anh
không thể ở bên em được nữa. Cố gắng gượng chỉ khiến cả 2 khổ hơn thôi.
Lời nói của Thiên Bảo
như sét đánh ngang tai nó….Chia tay ư. Nó cố gắng dành dụm tiền để mua một bộ
váy thật xinh xắn, dành nguyên một tiếng để trang điểm và làm tóc để đến đây
nghe câu này sao. Nó không tin nổi vào mắt mình, cố gắng giữ bình tĩnh để hỏi lại
Thiên Bảo:
-
Không ! Anh đùa với em phải không ? Trước giờ
anh luôn trêu em vậy mà, đúng không anh, những gì anh nói chỉ là giả thôi đúng
không ?
-
Không phải ! Những gì anh nói đều là sự thật. Thực
sự thì em không thích hợp đối với anh, mình chia tay để giảm bớt đau khổ cho
nhau đi – Thiên Bảo lạnh lùng đáp.
Đau….đúng, tim nó thực sự rất đau, nó rất muốn
khóc nhưng lại không thể khóc bởi vì nó không được thể hiện vẻ ngoài yếu đuối
trước mặt anh ta. Giờ nó biết phải làm gì ? Chẳng lẽ cầm lấy ly nước trên bàn hất
vào mặt anh ta như trong những bộ phim nó đã xem? Không, anh ta không đáng để
nó làm vậy. Nghĩ vậy, nó loạng choạng đứng dậy và buông ra một câu nói lạnh
lùng :
-
Oke, nếu anh muốn vậy !
Rồi nó bỏ đi.
Ngoài trời mưa tầm tã, nó cứ đi, đi trong màn mưa trắng xóa. Nó khóc, khóc rất
to nhưng chẳng ai thấy nó đang khóc. Có lẽ là vì mưa đã che đi những giọt nước
mắt yếu đuối của nó. Như vậy cũng tốt thôi, dù sao nó cũng không muốn thể hiện
vẻ mặt yếu đuối trước mặt người khác. Mưa cứ tầm tã như trút nước, nước mưa thấm
vào da thịt khiến nó lạnh buốt đến tê người. Nhưng có một thứ khiến nó đau hơn
nữa. Đó là trái tim – trái tim nhỏ bé của nó đã vỡ tan vì chuyện vừa rồi. Mưa cứ
thế rơi, rơi mãi không ngớt, mưa càng rơi bao nhiêu lòng nó lại nhói lên bấy
nhiêu.
Quay trở lại với thực
tại, nó không biết mình đã chạy đến bãi biển bao giờ. Người nó tê dại đi, không
con chút sức lực. Nó co rúm lại như một chú cún con và bật khóc. Nó khóc rất
nhiều, nhiều đến nỗi đôi mắt nó đã nhòe đi. Đúng, là nó sai, đáng lẽ từ đầu nó
không nên thích Thiên Bảo, càng không nên đến với anh ta. Đúng, nó đã sai, sai
vì đã tin tưởng nhầm anh ta, sai vì đã yêu Thiên Bảo một cách mù quáng. Càng
nghĩ thế, lòng nó lại càng nhói, nước mắt nó lại càng rơi. Nó đang mông lung với
những suy nghĩ thì bất chợt có một bàn tay đập vào vai nó:
-
Này cô gì ơi, cô không khỏe hả ? Sao lại ngồi
đây một mình ?
-
Tôi ngồi đây thì có liên quan gì đến anh mà anh
chen vào – Nó gắt gỏng.
-
Vốn dĩ tôi cũng đâu muốn quan tâm, chỉ là thấy
con gái khóc tôi không chịu được – Nói rồi anh ta đưa cho nó chiếc khăn tay.
-
Nè, cô chùi đi !
Nó cầm lấy và chùi
đi nước mắt, nước mũi đang tèm lem trên mặt nó. Nếu mà nó để bộ dạng này đi về
nhà chắc trở thành trò cười cho thiên hạ mất.
-
Trả cho anh – Nó đưa chiếc khan tay lại cho anh
chàng đó.
-
Thôi không cần, cô cứ giữ lấy đi, nước mắt nước
mũi cô tèm lem trong đó rồi, lấy lại sao được nữa – Anh cố ý chọc tức nó.
-
Xí có lòng tốt cảm ơn mà không nhận thì thôi vậy
– Nó biễu môi.
Anh ta cười phá lên,
quả thực hành động vừa rồi trông nó rất buồn cười. Anh ta vừa cười vừa nói:
-
Haha, cô đúng là có khiếu làm diễn viên hài đó !
-
Cảm ơn, khỏi cần khen, xí - Nó xị mặt.
Hai người cứ chọc
qua chọc lại mà quên béng mất thời gian. Mãi cho đến khi…
-
Thôi chết, tôi đã hứa với ba mẹ là sẽ về trước
giờ ăn trưa, giờ đã là 11h trưa rồi. Thôi bye cô tôi về, có gì thì nói sau nha.
-
Êk êk này cái anh kia – Nó chưa kịp nói thì chiếc
xe ô tô đã lao đi.
Quay lại nó nhìn vào
chiếc khăn tay và mỉm cười: “ Đúng là một anh chàng thú vị “. Nó cười, một nụ
cười hiếm thấy. Bất giác nó nhìn vào đồng hồ: “ Chết, trễ mất rồi mà chưa mua
gì nữa, bây giờ 11h rồi, chợ họ cũng nghỉ hết, kím đâu ra người bán để mua giờ.
Phen này mình chết với quỷ bà bà thật rồi “. Nó nhăn mặt, xuýt xoa ôm trán.

GAME MOBILE OFFLINE LIÊN QUAN
